Data Engineer. Oct 2022 - Present1 month. - Implement ETL process for stock exchange data from various sources using Java to PostgreSQL database, which will support the research and marketing team. - Analyze back-testing results using PostgreSQL and deliver purchasing signal and selling signal (win-rate is about 70% with monthly profit of Nội dung truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử Tác giả: AnhChoEmMotDoaQuynh Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn "Dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi,là ta." "Có phải ngươi thấy đây là câu chuyện buồn cười không..chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng Giới thiệu vắn tắt Vạn Cổ Thần Đế. 800 năm trước, Minh Đế chi tử Trương Nhược Trần, bị vị hôn thê của hắn Trì Dao công chúa giết chết, thiên kiêu một đời, liền như vậy ngã xuống. 800 năm sau, Trương Nhược Trần một lần nữa sống lại, lại phát hiện đã từng Tên gốc: 白色橄榄树 Thể loại: hiện đại, bối cảnh chiến tranh, phóng viên chiến trường x quân nhân, song xử, ngược, kết HE hoặc SE (tuỳ cảm nhận của mỗi người). Nhân vật chính: Lý Toản, Tống Nhiễm Tỷ lệ người với người có duyên gặp gỡ là một phần bảy tỷ. Trong tỷ lệ hiếm hoi ấy, trong vài tích Nhược điểm của dán đề can xe vật dụng Vision. Dán xe Vision với decal hoa đào nhan sắc xuân nhất. Dựa trên những reviews tổng phù hợp và cập nhật liên tục của những câu lạc cỗ xe, nasaconstellation.com sẽ liên tiếp tổng hợp những mẫu dán xe pháo vision đẹp nhất cho . Tác giả Cửu Nguyệt HiLink Link đọc onlineỪm đây là truyện ngôn tình đó… Nhưng vì nó đem lại quá nhiều cảm xúc nên nhất định phải dành riêng một bài giới thiệu và trải lòng… Xuân là một cô gái dân tộc thiểu số, ở một vùng quê nghèo, nhưng học hành rất chăm chỉ, sau đó thi đỗ được vào một trường đại học về công nghệ hàng đầu cả nước. Ở đó cô ấy đã gặp lại Cảnh Minh, là con trai gia đình ân nhân đã tài trợ tiền học cho Nhược Xuân từ bé. Cậu ta lái một chiếc xe sang, ăn mặc thời thượng, tính khi lạnh lùng… ờm thấy motip quen thuộc rồi phải không? Nhưng…Cảnh Minh lại là người cực kì đam mê với công nghệ tự động hóa. Có sự khuyến khích và tài chính dồi dào từ gia đình, lại có mục tiêu rõ ràng, cùng với sự nỗ lực ngày đêm, cậu ấy có thể nghiên cứu về AI trước cả khi bước chân vào đại học, tham gia roboccon từ rất sớm, năm nhất đã cùng đội nhóm sẵn sàng tháo rời một chiếc xe tự lái để nghiên cứu về động cơ hệ thống, chế tạo thành công chiếc xe tự lái ngay khi còn đang ngồi trên ghế nhà nói đến thành tích do tác giả chém gió, mình thấy đây mới là mô tả thực tế về những nhân tài công nghệ trong suy nghĩ của mình. Ba năm qua, mình có cơ hội làm việc và giao tiếp với rất nhiều founder startup công nghệ, có những người chỉ bằng tuổi mình đã gọi vốn hàng triệu usd, mới biết, họ toàn là những người đã có tiền, lại có đam mê, tất nhiên còn có tài, lại còn rõ ràng về mục đích. Để đứng cạnh những người như thế, đương nhiên cũng không phải một bộ óc tầm thường…Nhược Xuân chính là một kiểu người ngược lại. Cô ấy lớn lên trong nghèo khó, nơi trẻ em đi học đều đem theo một chiếc gùi, lúc về còn tiện tay cắt rau lợn, nơi người bạn rất giỏi của cô ấy đã bỏ học cấp 2 để về lấy chồng, sinh con. Cô ấy học rất chăm chỉ, nhưng những chuyên ngành đại học đều là thứ cấp 3 chưa từng nghĩ tới. Thế nhưng từ ngày lên đại học, cô ấy bắt đầu tìm thấy một thế giới hoàn toàn khác…Cô ấy vì không hiểu những gì bạn học trao đổi về công nghệ, đã lên thư viện cày cuốc đến đêm. Cô ấy tự ti vì nói tiếng Anh kém, nên quyết tâm luyện nói mỗi sáng. Cô ấy chạy bộ buổi sáng, run rẩy đăng ký tham gia clb hùng biện. Cô ấy tò mò với mọi thứ, dấn thân với mọi thứ. Để đến lúc cô ấy ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra những gì họ trao đổi, cô đã có thể hiểu rồi, thậm chí còn nghiên cứu sâu đầu Nhược Xuân tỏ tình, Cảnh Minh đã lạnh lùng từ chối. Cậu ở quá xa vời, cô gái này chưa từng thu hút được sự chú ý của cậu. Lần sau đó, hai người đứng bên nhau trong phòng thí nghiệm, cậu tỏ tình ngược lại, cô lại nói, mình chỉ muốn nỗ lực từng ngày, trở thành một người tốt hơn, yêu đương với cậu không phải điều mình chú yêu của Nhược Xuân và Cảnh Minh không có người thứ ba xen vào. Chỉ có sự đồng điệu về trí tuệ, về đam mê, về sự nghiệp, về tương lai. Chính là kiểu tình yêu lý tưởng của mình, hai người cùng nắm tay tiến về phía nhớ có một lần mình nói đùa với M, anh đến công ty đừng léng phéng em A em B kia đấy, em không thích đâu. Và M trả lời, em đừng nghĩ anh đi làm chỉ vì tia người này, ngắm người kia được không, anh còn ngôn ngữ này vừa mới loay hoay nghiên cứu, hệ thống này đang gấp rút hoàn thiện, mà bug kia xử lý 2 ngày chưa xong… anh chỉ muốn được ngồi yên cạnh em một chút thôi. Lúc đó mình chợt thấy kiểu chuyên tâm này thật quyến rũ… Chính là tụi mình cùng cố gắng, trở thành người giỏi nhất, sau đó cùng nhau gây dựng nên sự nghiệp riêng haha…Nói chung vì vẫn thuộc thể loại ngôn tình, nên thành tích năng lực của nhân vật chính có hơi quá cao siêu… tuy nhiên cảm xúc mà nó mang lại vô cùng tích cực, nên có thể tạm thời phiêu theo tác giả mà bỏ qua tuổi tác nhân vật. Đọc xong liền muốn cắm mặt nghiên cứu tiếp để chạy đua cùng thế giới. Thật tươi mát tâm hồn… Jias. Browse Paid Stories Editor's Picks The Wattys Adventure Contemporary Lit Diverse Lit Fanfiction Fantasy Historical Fiction Horror Humor LGBTQ+ Mystery New Adult Non-Fiction Paranormal Poetry Romance Science Fiction Short Story Teen Fiction Thriller WerewolfWattpad Picks From our Creators Editors' Choice Wattpad Studios Hits It's our birthday soon 🎂 Pumpkin Spice Kind of Love ☕ The Watty Awards Community Happenings Wattpad Ambassadors Create a new story My Stories Helpful writer resources Wattpad programs & opportunities Writing contests Tên truyện Nhược Xuân và Cảnh Minh Tên tác giả Cửu Nguyệt Hi Thể loại Thanh xuân vườn trường, chút hiện thực mang màu sắc tươi sáng, nam chảnh cún, nữ bàn tay vàng, HE. Nam Cảnh Minh – BD 31/07/1998 – 1m86. Nữ Đỗ Nhược Xuân / Đỗ Nhược – BD xx/xx/1998 – 1m66. Sau khi đọc xong, mình không định review, nhưng mà lỡ thích sự cao ngạo của Cảnh Minh quá thì phải biết làm sao bây giờ? Các cụ có nói, thích thì phải nói ra, phải thể hiện ra cho người ta biết. Vì vậy mình phải bày tỏ với hơn 600 người ta’ ở đây thôi. 🎏 Nhược Xuân là một cô gái dân tộc, gia cảnh nghèo túng ở tận một vùng núi biên giới Tây Nam xa xôi hẻo lánh, bố mất, mẹ mù chữ lại mất sức lao động, còn thêm bà ngoại già cả. Với sự học hành giỏi giang của mình, cô được một gia đình giàu có ở tận Bắc Kinh tài trợ trường kỳ tiền học, tiền sinh hoạt. Gia đình đó là chú dì Cảnh – Bố mẹ Cảnh Minh. 🎏 Lần đầu tiên Nhược Xuân gặp Cảnh Minh là khi cô và cậu cùng 14 tuổi. Gia đình cậu cùng phóng viên về thăm nhà cô. Lần đầu tiên thấy Cảnh Minh – đó là một cậu thiếu niên có dáng vóc gầy gò, cao ráo, làn da trắng như muốn hòa tan vào ánh sáng, môi đỏ, mắt trong veo lấp lánh, hệt thiên sứ thoáng chốc đã che đi ánh nắng mùa hè rực rỡ đã khiến cô ngây ra như ngỗng “Đẹp quá đi mất!” Còn cô là một con nhóc miền núi vừa gầy vừa đen vừa quê mùa, đương nhiên cậu khinh thường chẳng buồn ngó đến. Áo sơ mi của cậu trắng tinh, nắng soi vào lung linh tỏa sáng, ngón tay thon dài khi đưa ra che nắng như ánh lên những tia nắng óng ả từ ánh mặt trời hoàn toàn đối lập với bàn tay đen như móng gà của cô và cả bộ đồ thêu hoa đã giặt đến bạc màu nữa. Năm ấy, chàng thiếu niên chẳng buồn liếc nhìn cô, cũng chẳng thèm nhận bó hoa mà phóng viên bảo cô tặng cậu. Năm ấy, chàng thiếu niên chẳng hề có ấn tượng gì về cô. 🎏 Lần thứ hai gặp Cảnh Minh là khi cô và cậu cùng 18 tuổi. Chú dì Cảnh bắt cậu ra nhà ga đón cô bởi cô đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học lên Bắc Kinh học. Lần thứ hai thấy Cảnh Minh – với Nhược Xuân, cậu vẫn là cậu con trai trắng trẻo hệt như thiên sứ thủa nào, cậu nhíu mày chơi game, trông mất hứng và cáu kỉnh khi phải chờ cô, không thèm ngó ngàng đến cô, khóe mắt đuôi mày đều đầy vẻ ghét bỏ và bực dọc. Lần đầu tiên’ thấy Nhược Xuân – với Cảnh Minh, đó là một con nhóc miền núi xanh xao, vàng vọt, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, ăn mặc quê mùa, toàn thân nồng nặc mùi tàu hỏa mốc meo, giống như một cọng giá bị người ta giẫm bẹp dí. Cảnh Minh không thích Nhược Xuân, cùng chẳng đoái hoài gì đến cô. Học cùng trường đại học, nhưng Cảnh Minh cấm Nhược Xuân lân la đến gần hay tỏ vẻ quen biết với cậu. Dù sao, họ hoàn toàn không phải là người cùng thế giới. Cậu vốn là người kiêu căng ngạo mạn, tính tình khó ưa, độc mồm độc miệng, khi Nhược Xuân biết cậu được tuyển đặc cách vào đại học, cô còn nghĩ chắc là như bao cậu ấm cô chiêu khác, là thành phần cá biệt – được chú dì Cảnh lo lót, nhưng sự thực lại hoàn toàn đối lập, cậu là thiên tài chế tạo robot, đã ba lần vô địch. Cậu có tất cả mọi thứ, từ vẻ ngoài, trí tuệ, đến cả gia thế và cả một cô bạn gái từ cấp ba, là hoa khôi của trường. Nhược Xuân ghét Cảnh Minh, ghét sự châm chọc, sự soi mói của cậu dành cho cô, ghét sự coi thường cô của cậu. Càng ghét, càng chú ý đến cậu, trộm nhìn cậu, mắng thầm cậu… để rồi vô thức khiến sự chú ý ấy dần dần trở nên mất khống chế, biến thành nhớ mãi không quên. “Thầm mến ai đó không phải là chuyện tốt. Nó khiến lòng tự ái mỏng manh của người ta vỡ vụn thành từng hạt bụi, đau khổ khôn cùng. Ước gì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không còn thích cậu nữa, như vậy thì hay biết mấy.” Cậu bảo Đừng thích tôi, tôi sẽ không thích cô đâu. Ngọt ngào là hương vị thế nào? Ắt hẳn tựa như viên kẹo trái cây ngày trước cậu cho cô vậy, nhưng chưa kịp nghĩ rõ, nỗi đắng cay pha lẫn ngọt ngào khi yêu thầm cũng chưa kịp nếm trải trọn vẹn thì đã chết yểu’ đột ngột như thế. Những lời nói, hành động của cậu liên tiếp khiến Nhược Xuân tự ti thêm tự ti, và chính sự tự ti không ngừng ấy đã khiến cô phải cố gắng học hành chăm chỉ, nghiên cứu tài liệu. Môi trường học cũng như điều kiện thiên nhiên đã khiến Nhược Xuân thay da đổi thịt, trở thành một cô gái trắng trẻo xinh xắn, và trở thành một sinh viên xuất sắc. Nếu như Nhược Xuân không trở lên tự tin, không thay da đổi thịt, có lẽ, Cảnh Minh vẫn sẽ không thích cô. Nếu như vẫn mãi là một cô bé lọ lem’ hay vịt con xấu xí’ với dự định thuận lợi tốt nghiệp rồi làm một nhân viên văn phòng cỏn con, thuê căn hộ nhỏ sống tạm qua ngày, thì hoàng tử’ Cảnh Minh sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô, bởi ngay từ đầu cậu đã nhấn mạnh Họ thuộc hai thế giới, và đây cũng chẳng phải một câu chuyện cổ tích đầy mộng ảo. Cảnh Minh bắt đầu thích Nhược Xuân từ khi nào? Cảnh Minh rất ít khi gặp Nhược Xuân, học nửa kỳ cũng chẳng đụng mặt mấy lần, là lúc vô tình gặp cô trong buổi vũ hội, váy đỏ rực rỡ, xinh đẹp hệt như chú mèo con khác hẳn Nhược Xuân trong ấn tượng của cậu hay là lúc cô đã trở nên tự tin bộc lộ bản thân mình, hay là sự đồng điệu trong ước mơ trong nghề nghiệp, hay là thời khắc cậu phát hiện ra chủ nhân của chữ viết trong tập tài liệu ôn thi môn Chính trị được nhét trong balo của cậu? Cậu nói Tôi thích em! Cậu nói Khi đó tôi không thích em nên không chú ý đến em. Đây không phải là chuyện bình thường sao? Cậu nói Chuyện đó cũng đâu có cách nào, lúc ấy tôi và em không cùng một loại người. Cậu nói Thích của tôi chắc chắn cao thượng hơn em. Ít nhất bây giờ cãi nhau điên tiết đến vậy mà tôi vẫn thích em đấy. Cảnh Minh hoàn toàn có đủ tố chất’ để kiêu căng, ngạo mạn. Cậu là big boss của “Prime” – tổ chế tạo xe hơi không người lái. Cậu nhiệt huyết, chân thành, vì ước mơ mà bất chấp mọi thứ. Cũng chính bất chấp mọi thứ của tuổi trẻ không chỉ của riêng cậu mà là của cả tổ, cùng nhiều yếu tố khách quan đã khiến một người trong Prime chết – khi chạy thử xe hơi không người lái. Một người chưa từng nếm qua thất bại bên cạnh đó là nỗi đau mất đi người bạn thân nhất – người anh em tốt nhất mà chính cậu đã tiếp tay gián tiếp’, cậu rơi vào bế tắc, tuyệt vọng, đau đớn. Cảnh Minh không gặp gỡ, không liên lạc với bất cứ ai, sau đó cậu được bố mẹ đưa ra nước ngoài du học và biến mất trong thế giới của Nhược Xuân. Hình ảnh trong truyện khiến mình nhớ sâu đậm nhất, đó là, sáu năm sau khi gặp lại, trải qua nhiều sóng gió, khi cậu ôm eo cô, gục đầu vào bụng cô, nước mắt thấm ướt áo cô, vẫn vùng vẫy trong nỗi đau và tự trách bản thân, không dám đối mặt với thực tế, cậu nói Nhược Xuân, hãy cứu anh!. Một chàng trai như Cảnh Minh ấy mà lại kêu cứu, thật đáng xót xa biết bao! “Em luôn cảm thấy, anh nên có tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này, bất kể là chuyện gì, những điều tốt đẹp nhất luôn phải dành cho anh. Cũng vì gặp được anh, yêu anh, em mới cố gắng trở thành một Đỗ Nhược tốt nhất. Cảm ơn anh!” “Nhược Xuân, bởi vì có em, anh mới có tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc!”. 🎏 Có thể đọc bài review này của mình, bạn chưa thấy được tình cảm của Cảnh Minh ở đâu, là do mình không muốn viết, nếu viết hết ra thì còn gì hấp dẫn khi bạn tự mình đọc truyện nữa. Giống như trên, Cảnh Minh đã nói Không thích thì không chú ý, khi thích rồi sẽ giống như Pha Lê Đội Nhà’ – đối tượng cần dốc hết sức lực để bảo vệ hoặc nói là mất đi cô ấy, sự sống cũng chẳng còn’. 🎏 Truyện này quả thực có phần YY sự học hành phấn đấu của nữ chính, hoặc do bản thân mình chưa gặp thiên tài học đường’ nào như vậy nên cảm thấy bàn tay vàng quá đà. Một điểm trừ của truyện này nữa đó là bìa truyện. Nếu như bạn chỉ nhìn ảnh trên mạng thì đương nhiên thấy đẹp do chỉnh màu và nhìn không rõ từng chi tiết mà, nhưng khi cầm thực tế, mình cảm thấy cứ như bản vẽ nháp, vẽ ẩu vậy đó. Hơi thất vọng. Có bạn hỏi, nam chính có bạn gái vậy có sạch không? Yêu nhau lâu không? Truyện có hai tập, 95 chương và 3 ngoại truyện. Đến chương 18 là hai bạn ấy chia tay dứt khoát rồi. Đến mức tắt đèn cùng nhau chơi trò chơi thì chưa, nhưng hôn thì có rồi nhé. Tác giả đã viết rõ ràng, không phải phỏng đoán gì đâu. Có bạn hỏi truyện có ngược không? Vì truyện diễn biến khá nhanh và liền mạch nên mình cảm thấy bình thường. Chưa cảm nhận đủ độ ngược đã thấy ngọt và hài hước rồi. Cũng đúng như trong Lời kết mà tác giả viết, Cửu nói, cô muốn viết một câu chuyện đậm chất thanh xuân vườn trường, nơi có sân trường tràn trề sức sống của tuổi thanh xuân, có hiện thực xã hội nhưng cũng không kém phần tươi sáng và hoài bão. 🎏 Lúc đọc truyện thì nhẩm chắc hai bạn này cỡ đầu 9x như mình, nhưng không ngờ là tác giả chơi trội quá, tính số ra là 1998, *toát mồ hôi* do truyện viết từ 2017 năm đôi trẻ 18 tuổi đến tận năm 2024 nên thôi, coi như các bạn ấy tầm tuổi mình. Không thì cảm thấy như đọc truyện thiếu nhi, lại oán giận trời cao sao 98 mà đã hên vậy, còn mình thì chưa có Cảnh Minh của mình . Trưởng thành chính là nốt nhạc hay nhất của khúc ca tuổi trẻ Không xông pha, không thử thách thì không phải tuổi trẻ, không vấp ngã, không trưởng thành lại càng lãng phí thanh xuân. Nhược Xuân và Cảnh Minh đều là những sinh viên tài giỏi, có năng lực, tưởng như họ sẽ thành công trên con đường nghiên cứu lĩnh vực không người lái của mình, tưởng như họ sẽ có thể mãi ở bên nhau. Nhưng cuộc sống đâu chỉ toàn màu hồng, dẫu đi trước người khác bao xa, ai rồi cũng sẽ phải vấp ngã, hạnh phúc nào cũng có thể chia xa, nhưng sau khi vấp ngã, họ đã đứng lên tiếp tục, chia xa nhưng dám đối mặt để tìm lại hạnh phúc cho bản thân. Nhược Xuân và Cảnh Minh là một tác phẩm như thế, câu chuyện về thanh xuân của những cô cậu sinh viên nghiên cứu về lĩnh vực không người lái, họ vấp ngã, chia xa, và rồi trưởng thành, quay lại sánh bước cùng nhau. Sự trưởng thành của nhân vật Cảnh Minh là một thiên tài trong lĩnh vực chế tạo robot, từ nhỏ đã có đam mê chế tạo robot, tự mày mò mọi thứ, luôn rất tự tin, có chút kiêu ngạo với khả năng và thành tựu của bản thân. Cậu có một nhóm bạn cũng toàn những thiên tài như thế, đã sớm cùng nhau chinh chiến không ít cuộc thi và sớm đã vang danh ở trường đại học, đối đầu với đàn anh khóa trên. Nhưng Cảnh Minh cũng là một cậu ấm chính hiệu, gia thế giàu có, được nuông chiều nên tính cách cũng có phần ngang ngược, không phải người cần quan tâm thì có thể nói ngay những lời gây tổn thương. Kể cũng phải, gia cảnh như vậy, lại thêm phần nhan sắc và tài năng hơn người, tác giả xây dựng nhân vật có tính cách “đáng ghét” cũng là hợp lý. Nhược Xuân lại có hoàn cảnh ngược lại, gia đình nghèo khó, sống ở vùng núi hẻo lánh, việc gì trong nhà cô cũng phải phụ giúp bà và mẹ. Cũng nhờ trợ cấp mới được đi học, mới có thể lên tới đại học, nuôi giấc mơ đổi đời. Tài năng là thế, chăm chỉ là thế, nhưng Đỗ Nhược tên sau này lại rất tự ti, luôn thấy bản thân thua kém các bạn học rất nhiều, vì thế đôi khi cũng bỏ lỡ cơ hội phát triển. Một người cứng đầu, tự tin, bản lĩnh còn một người lại nhẹ nhàng, hy sinh nhưng cũng ương ngạnh – hai người như hai cực của nam châm, được kéo gần nhau hơn khi Đỗ Nhược được bố mẹ của Cảnh Minh trợ cấp tiền ăn học từ năm 14 tuổi tới khi lên Đại học, cũng học cùng trường nhau. Sau này, khi họ có cơ hội nghiên cứu cùng nhau trong nhóm nghiên cứu Prime của Cảnh Minh, họ lại càng xích lại gần hơn. Nhưng trải qua biến cố, họ trưởng thành và gặp lại nhau, vẫn một tình bạn chân chất như vậy, họ lại có cách ứng xử khác nhau. Cảnh Minh đã trầm tĩnh hơn, vẫn sắc bén, vẫn bản lĩnh, nhưng đã không còn bồng bột nữa. Đỗ Nhược xưa luôn tự ti về bản thân, nay đã nhận thức được khả năng của mình, giao tiếp sắc bén hơn, biết chỉn chu ngoại hình hơn. Hà Vọng – người bạn cùng nhóm cũng vậy, từng vội vàng, từng nóng tính, cũng đã trở thành người biết chừng mực, từng bước thuyết phục Cảnh Minh quay lại nghiên cứu. Họ đều đã thay đổi, không có biến cố năm đó, chưa chắc đã có được sự thay đổi này. Lý tưởng tuổi trẻ cao đẹp Nhóm bạn đều tràn đầy nhiệt huyết trong việc nghiên cứu sáng tạo, lại thất bại thê thảm khiến người bạn thân thiết không còn. Chính họ cũng có những do dự khi quay lại con đường ấy, không phải vì những chỉ trích của truyền thông, của dân mạng, mà là sự dằn vặt vì đã không biết mức giới hạn để dừng lại, để rồi cướp đi mạng sống của đồng đội mình. Nhưng họ lại đứng lên, lại tiếp tục chinh phục những đỉnh cao mới, cẩn trọng hơn, chăm chú hơn, để không phụ lòng tin của bao người, nhất là người bạn đang dõi theo từ trên cao. Cũng phải mất 6 năm để họ có thể tụ họp, để có thể chính thức quay lại là một team gắn kết, cũng phải bao dằn vặt của Cảnh Minh, biết bao sự thuyết phục của Đỗ Nhược và sự chờ đợi trong lo lắng của Hà Vọng, Vạn Tử Ngang,… Thật may, lý tưởng tuổi trẻ của họ vẫn chiến thắng, họ đã chiến đấu không ngừng nghỉ và đã thành công. Tổng kết Đâu đó trong câu chuyện vẫn có những sự vô lý, dẫu sao cũng là một cuốn truyện ngôn tình một Cảnh Minh hoàn hảo vô thực, sự may mắn của Đỗ Nhược luôn được giúp đỡ, từ bố mẹ Cảnh Minh, tới nhóm bạn cùng phòng ký túc xá, tới lớp học mà cô là nữ hoàng và cả đến phòng thí nghiệm Prime nữa. Dẫu sao cũng là những chi tiết thường thấy trong truyện ngôn tình, đâu đó khiến độc giả chúng ta hứng thú hơn nhỉ? Đôi chỗ tồn tại chi tiết thừa, viết ra nhưng chưa khai thác được hết vào cảm xúc của nhân vật, hoặc chỉ để làm nền cho câu chuyện mà thôi, nên với mình vẫn chưa “đã” lắm. Nhưng nhìn chung, tình tiết ngắn gọn, không dài dòng, rất phù hợp với cốt truyện tuổi trẻ; dù có chi tiết vô lý nhưng vẫn kéo gần với hiện thực – Cảnh Minh vẫn có những điểm yếu, cũng đối mặt với thất bại, cũng gặp những khó khăn trong chuyện tình cảm, nhưng cũng là người biết quan tâm, biết lễ nghĩa – không hoàn toàn hoàn hảo. Suy cho cùng, câu chuyện hướng tới thanh xuân tươi đẹp, nhưng cũng phải thất bại thì mới trưởng thành được, có chia xa thì mới lại càng bền chặt. Thank you for reading~ By cloudy__me__ Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai cũng sẽ trải qua những cột mốc quan trọng trưởng thành, đi làm, có người yêu, kết hôn, sinh con, Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, hoài bão, sạch sủng sắc ít, nam nữ cường, nhẹ nhàng, HE. Độ dài 95 chương + 3 ngoại truyện Tình trạng Hoàn - đã xuất bản. Thương gửi các bạn thí sinh của kỳ thi tuyển sinh 2018! Chỉ còn mấy ngày nữa là cuộc chiến cam go bắt đầu rồi nhỉ? Thay mặt cho toàn thể thành viên page RVNT, chúng tôi chúc cho các bạn có một kỳ thi thật tốt nhé. Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai cũng sẽ trải qua những cột mốc quan trọng trưởng thành, đi làm, có người yêu, kết hôn, sinh con, Trong đó, có lẽ cột mốc đáng nhớ nhất, cũng là quan trọng nhất, chính là sự trưởng thành của năm 18 tuổi. Bởi vì, ở tại đây, các bạn sẽ thấy được rất nhiều sự thay đổi của chính mình. Các bạn sẽ được chuyển từ môi trường học tập gò bó sang môi trường học tập cởi mở hơn, chủ động hơn. Các bạn sẽ đứng trước sự lựa chọn con đường tương lai của chính mình và còn rất nhiều những điều thú vị khác nữa. Chắc có lẽ, rất nhiều bạn từng thắc mắc, tại sao tất cả mọi người lại coi trọng kỳ thi đại học như vậy? Và tại sao bản thân mình lại phải cố gắng cho kỳ thi này đến thế? Các anh chị đi trước đều nói, học đại học hay lắm. Vậy, đằng sau cánh cổng trường oai vệ kia, có điều gì hấp dẫn? Câu chuyện hôm nay được kể, chính là những điều các bạn sẽ được trải nghiệm khi bước chân vào môi trường đại học. Ở đó, sẽ có “những” Đỗ Nhược, lúc mới vào trường hoàn toàn mù mờ về chuyên ngành mình đã đăng ký. Bởi vì cô chỉ là một cô gái nhỏ vùng biên giới nghèo xác xơ, nhờ tấm lòng từ thiện của một gia đình giàu có mới có thể tiếp tục đi học. Bởi vì, cô chỉ biết học chính là con đường duy nhất có thể khiến mình và gia đình thoát nghèo. Cô chọn ngành khoa học kỹ thuật cảm biến chỉ toàn con trai, cũng bởi vì “nghe nói” ngành này dễ kiếm việc làm. Lý do thật sự rất đơn giản, cũng rất thuần phác giống như bản thân cô vậy. Ở đó còn có “những” Cảnh Minh, cậu ấm đẹp trai con nhà giàu xài hàng hiệu, đi xe sang. Cậu vào đại học không phải vì thi điểm cao như Đỗ Nhược, mà là được đặc cách vì những công trình nghiên cứu của cậu. Nếu như Đỗ Nhược đại diện cho hàng ngũ mọt sách lý thuyết, thì Cảnh Minh chính là đại diện cho lớp nhân tài biến lý thuyết thành hành động. Ngoài 2 nhóm người như Đỗ Nhược và Cảnh Minh ra, còn có một nhóm ở chính giữa. Chính là học đại học theo ý muốn gia đình, thi đỗ rồi thì học thôi, vô cùng thoải mái tận hưởng môi trường mới, không quan trọng điểm số chỉ cầu qua môn, tranh thủ yêu đương vài mối tình trước khi tốt nghiệp... * * * Quay lại Đỗ Nhược và Cảnh Minh, hai con người trái ngược từ ngoại hình đến tính cách, mâu thuẫn là điều dễ hiểu. Mặc dù trước kia cũng xem như là có quen biết, Cảnh Minh chính là con trai của gia đình tài trợ học phí cho Đỗ Nhược. Hơn nữa, cô chú còn rất quý Đỗ Nhược, bảo Cảnh Minh phải luôn để ý chăm sóc cho cô. Dĩ nhiên, điều đó là không thể. Cảnh Minh trước giờ vẫn là một thiếu niên vô cùng bướng bỉnh, lắm tài nhiều tật, ăn nói thì không hề nể mặt ai. Ấy vậy mà, chuyện bất ngờ nhất đã xảy ra, Đỗ Nhược thích cậu. Đương nhiên, Cảnh Minh đã quá quen với chuyện này. Cậu đẹp trai ngời ngời, khí chất bất phàm, gia cảnh tốt như vậy, người vây quanh cũng đâu có ít, nói gì đến cô nàng gầy gò đen nhẻm đến từ “vùng sâu vùng xa” như cô. “Đừng thích tôi... Bởi vì tôi sẽ không thích cô.” Cảnh Minh lạnh lùng bóp chết thứ tình cảm thanh thuần của cô gái nhỏ lần đầu biết rung động. Đỗ Nhược gạt nước mắt, nhưng cô cũng không đắm chìm vào trong đó, bởi vì cô đến đây không phải vì Cảnh Minh, càng không thể vì cậu ta mà phải từ bỏ bất cứ thứ gì. Chỉ là… “Thầm mến ai đó không phải là chuyện tốt. Nó khiến lòng tự ái mỏng manh của người ta vỡ vụn thành từng hạt bụi, đau khổ khôn cùng. Ước gì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không còn thích cậu nữa, như vậy thì hay biết mấy.” Đỗ Nhược không làm được như vậy, cho nên cô khiến mình gần như biến mất khỏi tầm mắt cậu. Cô học hành chăm chỉ, tham gia câu lạc bộ, kết giao bạn bè, không còn thời gian để nghĩ đến những điều khác nữa. Chính trong lúc đó, cô đã tìm thấy niềm vui trong chuyên ngành của mình, điều mà khi bước chân vào đây, cô còn không thể xác định được. Nỗ lực nhiều như vậy, đương nhiên thành tích sẽ rất tốt. Cô đứng đầu lớp, còn được tham gia phòng thí nghiệm của đàn anh. Cùng với đó, Đỗ Nhược cũng “thay da đổi thịt”. Không còn phải dãi nắng dầm mưa ngoài đồng ruộng, cô “nhả nắng” liền trở nên xinh xắn dễ thương. Con gái học kỹ thuật, vốn dĩ đã là một bông hoa rực rỡ rồi. Trưởng thành chính là như vậy. Bạn phải đẹp hơn vì chính mình, chứ không phải vì bất kỳ ai khác. “Có thể bạn không cao, nhưng khiến ai cũng phải ngước nhìn”. Trong những người phải ngước nhìn Đỗ Nhược, có Cảnh Minh. Trong thời gian Đỗ Nhược “làm đẹp” cho bản thân bằng kiến thức và khoa học, Cảnh Minh vẫn tiếp tục công việc của mình. Cũng có yêu đương linh tinh, nhưng không cùng chí hướng thì cũng chóng tàn. Thời gian sau đó, cậu tập trung vào dự án Prime, chính là công nghệ xe hơi không người lái mà cậu và cả nhóm đã theo đuổi gần 2 năm. Gặp lại Đỗ Nhược, quả thật Cảnh Minh có chút bất ngờ. Không phải vì cô xinh đẹp hơn À, thật ra thì cũng có một chút, mà vì ở cô đã toát ra sự tự tin, không còn là cô bé rụt rè cậu gặp ở ga xe lửa hôm nào nữa. Thần thái ấy, còn có chút… giống cậu. Những thành quả mà cô tự làm được trong phòng thí nghiệm, không phải ai cũng có thể làm được. Quả thật, rất tiến bộ. Một cách vô tình, hai người đều làm kỹ thuật, có cùng mục tiêu và lý tưởng, cứ thế bước vào thế giới của nhau. Sự ăn ý trong công việc, những va chạm tình cờ và những chăm sóc vụn vặt đã đủ kết nên một mối tình trẻ trung. Có cãi vã, có giận hờn, nhưng suy cho cùng, đó chẳng phải là những điều nên có trong tình yêu hay sao? Giữa lúc tình cảm ngày một khăng khít, dự án Prime cũng gặt hái thành công vang dội. Từ cuộc đua dành cho giới sinh viên toàn thế giới, cho đến những sự kiện thử xe trong thực tế, tất cả đều đạt được những kết quả xứng đáng. Ngoại trừ… lần thử xe cuối cùng. Trong lần đó, sự thất bại của Prime không chỉ cướp đi người đồng đội thân thương của cả nhóm, còn cướp đi tất cả niềm tin, lý tưởng và sự tự hào của họ. Không một từ nào có thể đủ để diễn tả nỗi đau đớn ấy. Là cảm giác mất mát, là sự bất lực hay là sự rối rắm không tìm thấy lối đi tiếp theo? Họ chỉ là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mà thôi, đứng trước sự thảm khốc của số mệnh, làm sao có thể không gục ngã? Cảnh Minh nhận lấy tất cả trách nhiệm về mình, bỏ đi không lời từ biệt. Cậu nói với Đỗ Nhược “Đừng tìm anh.” Đỗ Nhược không khóc “Ừ. Em chúc anh tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.” * * * Sáu năm cứ như vậy trôi qua. Mỗi một người trong nhóm Prime năm nào đều đã có chỗ đứng trong ngành. Đỗ Nhược cần phải kiếm tiền mua nhà cho mẹ và bà, mỗi ngày làm việc 13 tiếng. Sau giờ hành chính ở công ty, nơi đến chính là phòng thí nghiệm. Cô chưa bao giờ từ bỏ. Không ai từ bỏ cả. Từng người trong nhóm, trải qua sự việc năm đó đều muốn tìm ra nguyên nhân để có thể khắc phục cho tương lai. Họ đều rất cố gắng, nhưng vẫn rời rạc. Sự ra đi của Lý Duy giống như một mắc xích bị đứt lìa, khiến cho toàn bộ xâu chuỗi không còn kết nối được nữa. Đội trưởng của họ là người duy nhất có thể nối lại, nhưng… anh có còn muốn quay lại nữa hay không? Câu trả lời là có. Cũng giống như tất cả bọn họ, Cảnh Minh chưa từng buông bỏ. Thất bại năm đó không cần biết là lý do gì, anh cũng phải tìm cho ra. Cho những người đã từng tin tưởng Prime một câu trả lời, cũng là cho chính anh. Cảnh Minh trở về, khó khăn bởi sự ngăn cách của thời gian và quá khứ. Không ai biết anh đã vượt qua quãng thời gian tăm tối đó bằng cách nào. Chỉ có mình anh biết, là nhờ Đỗ Nhược của anh. Kiên trì đi vào từng giấc mơ của anh, kiên trì với từng tin nhắn không có hồi đáp, kiên trì với ước mơ và lý tưởng của anh. Thế nên dù sợ hãi anh vẫn trở về, tìm lại chính mình, tìm lại Đỗ Nhược của anh. Cô ấy vẫn ở đây, chưa từng rời đi. Trong lúc bế tắc nhất, cô nhắc nhở anh rằng, anh đã từng nói “Con người sống ở trên đời, hoặc là tầm thường vô dụng, chỉ biết hưởng thụ tiện nghi do người khác sáng tạo ra, hoặc là dốc hết tất cả mở mang bờ cõi. Nếu trong tương lai có một nhóm người đột phá ranh giới, cải cách thời đại, sáng tạo nên kỳ tích, vậy tại sao người đó không thể là anh?” “Người đó chỉ có thể là anh.” Khoa học sẽ không vì sự thất bại của anh mà ngừng lại, cũng sẽ không đợi anh hoàn toàn vượt qua bản thân rồi mới phát triển. Khoa học là do con người sáng tạo ra, cũng sẽ mang nhược điểm của con người. Thay vì để nhược điểm ấy rơi vào tay người khác, để anh cùng đồng đội khắc phục nó thì kết quả sẽ tốt hơn. Và cuối cùng họ đã thực sự làm được. Một lần nữa đứng trên vinh quang của khoa học kỹ thuật, mang đến thế giới những công nghệ tiên tiến nhất, bằng máu và nước mắt. Các bạn thường nói, chúng tôi chẳng có gì ngoài tuổi trẻ. Đúng vậy, nhưng cái mà tuổi trẻ các bạn đang có, chính là dũng khí. Dũng khí lựa chọn con đường tương lai, dũng khí để yêu một người không cùng đẳng cấp, dũng khí để kéo gần khoảng cách với người thương bằng sự giỏi giang của chính mình. Dũng khí ... để chấp nhận. Chấp nhận sự thất bại để làm lại từ đầu. Dũng khí vượt qua nỗi đau để hoàn thiện chính mình và dũng khí để chờ đợi một người mình đã dùng hết thanh xuân để yêu. “Cảnh Minh, vì gặp được anh em mới trở thành một Đỗ Nhược tốt nhất.” “Đỗ Nhược Xuân, vì có em, anh mới có tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.” Chỉ mong rằng, thời gian trôi qua, mỗi một khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời, đều sẽ có em bên anh. Vì thế, hãy tự tin lên nhé các bạn trẻ. Sau kỳ thi quan trọng này, các bạn sẽ là những Nhược Xuân, Cảnh Minh, sẽ là những người nắm giữ tương lai của rất nhiều thứ. Nhưng đó là sau này, còn bây giờ thì các bạn đọc review thôi nhé. Khi nào thi xong thì hãy đọc truyện, xem như là vừa giải trí vừa trải nghiệm một chút cảm giác của đại học qua sách vậy. Chúc các bạn, tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc. ____________ " " Trích từ truyện Review by Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa minh họa cho bài viết được vẽ bởi Họa Gian Phi. Bản quyền thuộc về page RVNT0105 ReviewNHƯỢC XUÂN VÀ CẢNH MINHTác giả Cửu Nguyệt HiThể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, hoài bão, sạch sủng sắc ít, nam nữ cường, nhẹ nhàng, dài 95 chương + 3 ngoại truyệnTình trạng Hoàn - đã xuất ngày 21 tháng 6 năm 2018Thương gửi các bạn thí sinh của kỳ thi tuyển sinh 2018!Chỉ còn mấy ngày nữa là cuộc chiến cam go bắt đầu rồi nhỉ? Thay mặt cho toàn thể thành viên page RVNT, chúng tôi chúc cho các bạn có một kỳ thi thật tốt cuộc đời của mỗi chúng ta, ai cũng sẽ trải qua những cột mốc quan trọng trưởng thành, đi làm, có người yêu, kết hôn, sinh con, Trong đó, có lẽ cột mốc đáng nhớ nhất, cũng là quan trọng nhất, chính là sự trưởng thành của năm 18 tuổi. Bởi vì, ở tại đây, các bạn sẽ thấy được rất nhiều sự thay đổi của chính mình. Các bạn sẽ được chuyển từ môi trường học tập gò bó sang môi trường học tập cởi mở hơn, chủ động hơn. Các bạn sẽ đứng trước sự lựa chọn con đường tương lai của chính mình và còn rất nhiều những điều thú vị khác có lẽ, rất nhiều bạn từng thắc mắc, tại sao tất cả mọi người lại coi trọng kỳ thi đại học như vậy? Và tại sao bản thân mình lại phải cố gắng cho kỳ thi này đến thế? Các anh chị đi trước đều nói, học đại học hay lắm. Vậy, đằng sau cánh cổng trường oai vệ kia, có điều gì hấp dẫn? Câu chuyện hôm nay được kể, chính là những điều các bạn sẽ được trải nghiệm khi bước chân vào môi trường đại học. Ở đó, sẽ có “những” Đỗ Nhược, lúc mới vào trường hoàn toàn mù mờ về chuyên ngành mình đã đăng ký. Bởi vì cô chỉ là một cô gái nhỏ vùng biên giới nghèo xác xơ, nhờ tấm lòng từ thiện của một gia đình giàu có mới có thể tiếp tục đi học. Bởi vì, cô chỉ biết học chính là con đường duy nhất có thể khiến mình và gia đình thoát nghèo. Cô chọn ngành khoa học kỹ thuật cảm biến chỉ toàn con trai, cũng bởi vì “nghe nói” ngành này dễ kiếm việc làm. Lý do thật sự rất đơn giản, cũng rất thuần phác giống như bản thân cô đó còn có “những” Cảnh Minh, cậu ấm đẹp trai con nhà giàu xài hàng hiệu, đi xe sang. Cậu vào đại học không phải vì thi điểm cao như Đỗ Nhược, mà là được đặc cách vì những công trình nghiên cứu của cậu. Nếu như Đỗ Nhược đại diện cho hàng ngũ mọt sách lý thuyết, thì Cảnh Minh chính là đại diện cho lớp nhân tài biến lý thuyết thành hành động. Ngoài 2 nhóm người như Đỗ Nhược và Cảnh Minh ra, còn có một nhóm ở chính giữa. Chính là học đại học theo ý muốn gia đình, thi đỗ rồi thì học thôi, vô cùng thoải mái tận hưởng môi trường mới, không quan trọng điểm số chỉ cầu qua môn, tranh thủ yêu đương vài mối tình trước khi tốt nghiệp...* * *Quay lại Đỗ Nhược và Cảnh Minh, hai con người trái ngược từ ngoại hình đến tính cách, mâu thuẫn là điều dễ hiểu. Mặc dù trước kia cũng xem như là có quen biết, Cảnh Minh chính là con trai của gia đình tài trợ học phí cho Đỗ Nhược. Hơn nữa, cô chú còn rất quý Đỗ Nhược, bảo Cảnh Minh phải luôn để ý chăm sóc cho cô. Dĩ nhiên, điều đó là không thể. Cảnh Minh trước giờ vẫn là một thiếu niên vô cùng bướng bỉnh, lắm tài nhiều tật, ăn nói thì không hề nể mặt ai. Ấy vậy mà, chuyện bất ngờ nhất đã xảy ra, Đỗ Nhược thích cậu. Đương nhiên, Cảnh Minh đã quá quen với chuyện này. Cậu đẹp trai ngời ngời, khí chất bất phàm, gia cảnh tốt như vậy, người vây quanh cũng đâu có ít, nói gì đến cô nàng gầy gò đen nhẻm đến từ “vùng sâu vùng xa” như cô.“Đừng thích tôi... Bởi vì tôi sẽ không thích cô.”Cảnh Minh lạnh lùng bóp chết thứ tình cảm thanh thuần của cô gái nhỏ lần đầu biết rung động. Đỗ Nhược gạt nước mắt, nhưng cô cũng không đắm chìm vào trong đó, bởi vì cô đến đây không phải vì Cảnh Minh, càng không thể vì cậu ta mà phải từ bỏ bất cứ thứ gì. Chỉ là…“Thầm mến ai đó không phải là chuyện tốt. Nó khiến lòng tự ái mỏng manh của người ta vỡ vụn thành từng hạt bụi, đau khổ khôn cùng. Ước gì chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ không còn thích cậu nữa, như vậy thì hay biết mấy.”Đỗ Nhược không làm được như vậy, cho nên cô khiến mình gần như biến mất khỏi tầm mắt cậu. Cô học hành chăm chỉ, tham gia câu lạc bộ, kết giao bạn bè, không còn thời gian để nghĩ đến những điều khác nữa. Chính trong lúc đó, cô đã tìm thấy niềm vui trong chuyên ngành của mình, điều mà khi bước chân vào đây, cô còn không thể xác định lực nhiều như vậy, đương nhiên thành tích sẽ rất tốt. Cô đứng đầu lớp, còn được tham gia phòng thí nghiệm của đàn anh. Cùng với đó, Đỗ Nhược cũng “thay da đổi thịt”. Không còn phải dãi nắng dầm mưa ngoài đồng ruộng, cô “nhả nắng” liền trở nên xinh xắn dễ thương. Con gái học kỹ thuật, vốn dĩ đã là một bông hoa rực rỡ thành chính là như vậy. Bạn phải đẹp hơn vì chính mình, chứ không phải vì bất kỳ ai khác. “Có thể bạn không cao, nhưng khiến ai cũng phải ngước nhìn”. Trong những người phải ngước nhìn Đỗ Nhược, có Cảnh thời gian Đỗ Nhược “làm đẹp” cho bản thân bằng kiến thức và khoa học, Cảnh Minh vẫn tiếp tục công việc của mình. Cũng có yêu đương linh tinh, nhưng không cùng chí hướng thì cũng chóng tàn. Thời gian sau đó, cậu tập trung vào dự án Prime, chính là công nghệ xe hơi không người lái mà cậu và cả nhóm đã theo đuổi gần 2 năm. Gặp lại Đỗ Nhược, quả thật Cảnh Minh có chút bất ngờ. Không phải vì cô xinh đẹp hơn À, thật ra thì cũng có một chút, mà vì ở cô đã toát ra sự tự tin, không còn là cô bé rụt rè cậu gặp ở ga xe lửa hôm nào nữa. Thần thái ấy, còn có chút… giống cậu. Những thành quả mà cô tự làm được trong phòng thí nghiệm, không phải ai cũng có thể làm được. Quả thật, rất tiến cách vô tình, hai người đều làm kỹ thuật, có cùng mục tiêu và lý tưởng, cứ thế bước vào thế giới của nhau. Sự ăn ý trong công việc, những va chạm tình cờ và những chăm sóc vụn vặt đã đủ kết nên một mối tình trẻ trung. Có cãi vã, có giận hờn, nhưng suy cho cùng, đó chẳng phải là những điều nên có trong tình yêu hay sao?Giữa lúc tình cảm ngày một khăng khít, dự án Prime cũng gặt hái thành công vang dội. Từ cuộc đua dành cho giới sinh viên toàn thế giới, cho đến những sự kiện thử xe trong thực tế, tất cả đều đạt được những kết quả xứng đáng. Ngoại trừ… lần thử xe cuối lần đó, sự thất bại của Prime không chỉ cướp đi người đồng đội thân thương của cả nhóm, còn cướp đi tất cả niềm tin, lý tưởng và sự tự hào của họ. Không một từ nào có thể đủ để diễn tả nỗi đau đớn ấy. Là cảm giác mất mát, là sự bất lực hay là sự rối rắm không tìm thấy lối đi tiếp theo? Họ chỉ là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mà thôi, đứng trước sự thảm khốc của số mệnh, làm sao có thể không gục ngã? Cảnh Minh nhận lấy tất cả trách nhiệm về mình, bỏ đi không lời từ biệt. Cậu nói với Đỗ Nhược “Đừng tìm anh.”Đỗ Nhược không khóc “Ừ. Em chúc anh tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.”* * *Sáu năm cứ như vậy trôi qua. Mỗi một người trong nhóm Prime năm nào đều đã có chỗ đứng trong ngành. Đỗ Nhược cần phải kiếm tiền mua nhà cho mẹ và bà, mỗi ngày làm việc 13 tiếng. Sau giờ hành chính ở công ty, nơi đến chính là phòng thí nghiệm. Cô chưa bao giờ từ bỏ. Không ai từ bỏ cả. Từng người trong nhóm, trải qua sự việc năm đó đều muốn tìm ra nguyên nhân để có thể khắc phục cho tương lai. Họ đều rất cố gắng, nhưng vẫn rời rạc. Sự ra đi của Lý Duy giống như một mắc xích bị đứt lìa, khiến cho toàn bộ xâu chuỗi không còn kết nối được nữa. Đội trưởng của họ là người duy nhất có thể nối lại, nhưng… anh có còn muốn quay lại nữa hay không?Câu trả lời là có. Cũng giống như tất cả bọn họ, Cảnh Minh chưa từng buông bỏ. Thất bại năm đó không cần biết là lý do gì, anh cũng phải tìm cho ra. Cho những người đã từng tin tưởng Prime một câu trả lời, cũng là cho chính anh. Cảnh Minh trở về, khó khăn bởi sự ngăn cách của thời gian và quá khứ. Không ai biết anh đã vượt qua quãng thời gian tăm tối đó bằng cách nào. Chỉ có mình anh biết, là nhờ Đỗ Nhược của anh. Kiên trì đi vào từng giấc mơ của anh, kiên trì với từng tin nhắn không có hồi đáp, kiên trì với ước mơ và lý tưởng của anh. Thế nên dù sợ hãi anh vẫn trở về, tìm lại chính mình, tìm lại Đỗ Nhược của anh. Cô ấy vẫn ở đây, chưa từng rời đi. Trong lúc bế tắc nhất, cô nhắc nhở anh rằng, anh đã từng nói“Con người sống ở trên đời, hoặc là tầm thường vô dụng, chỉ biết hưởng thụ tiện nghi do người khác sáng tạo ra, hoặc là dốc hết tất cả mở mang bờ cõi. Nếu trong tương lai có một nhóm người đột phá ranh giới, cải cách thời đại, sáng tạo nên kỳ tích, vậy tại sao người đó không thể là anh?”“Người đó chỉ có thể là anh.”Khoa học sẽ không vì sự thất bại của anh mà ngừng lại, cũng sẽ không đợi anh hoàn toàn vượt qua bản thân rồi mới phát triển. Khoa học là do con người sáng tạo ra, cũng sẽ mang nhược điểm của con người. Thay vì để nhược điểm ấy rơi vào tay người khác, để anh cùng đồng đội khắc phục nó thì kết quả sẽ tốt cuối cùng họ đã thực sự làm được. Một lần nữa đứng trên vinh quang của khoa học kỹ thuật, mang đến thế giới những công nghệ tiên tiến nhất, bằng máu và nước bạn thường nói, chúng tôi chẳng có gì ngoài tuổi trẻ. Đúng vậy, nhưng cái mà tuổi trẻ các bạn đang có, chính là dũng khí. Dũng khí lựa chọn con đường tương lai, dũng khí để yêu một người không cùng đẳng cấp, dũng khí để kéo gần khoảng cách với người thương bằng sự giỏi giang của chính mình. Dũng khí ... để chấp nhận. Chấp nhận sự thất bại để làm lại từ đầu. Dũng khí vượt qua nỗi đau để hoàn thiện chính mình và dũng khí để chờ đợi một người mình đã dùng hết thanh xuân để yêu.“Cảnh Minh, vì gặp được anh em mới trở thành một Đỗ Nhược tốt nhất.”“Đỗ Nhược Xuân, vì có em, anh mới có tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc.”Chỉ mong rằng, thời gian trôi qua, mỗi một khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời, đều sẽ có em bên thế, hãy tự tin lên nhé các bạn trẻ. Sau kỳ thi quan trọng này, các bạn sẽ là những Nhược Xuân, Cảnh Minh, sẽ là những người nắm giữ tương lai của rất nhiều thứ. Nhưng đó là sau này, còn bây giờ thì các bạn đọc review thôi nhé. Khi nào thi xong thì hãy đọc truyện, xem như là vừa giải trí vừa trải nghiệm một chút cảm giác của đại học qua sách vậy. Chúc các bạn, tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh " Trích từ truyệnReview by Lâm TầnBìa minh họa cho bài viết được vẽ bởi Họa Gian Phi. Bản quyền thuộc về page RVNT0105

nhược xuân và cảnh minh review